Hãy cứ sống như chính bản thân ta vốn thế, làm những điều bản thân cho là nên làm, học tập những thứ bạn cho là đáng quí và chối bỏ những thứ khiến ta trở nên tệ hại.
Chỉ cần tất cả những gì bạn làm không phạm pháp, không vượt quá chuẩn mực đạo đức của xã hội thì chẳng có gì phải e ngại, dè chừng cả, hãy cứ tự tin mà bước tiếp. Đừng từ bỏ, đừng lưỡng lự.
Tôi không biết những con người tài giỏi ngoài kia, họ phải đánh đổi bao nhiêu sức lực, mồ hôi và cả nước mắt, hy sinh bao nhiêu điều quan trọng với bản thân để có được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng phần lớn những người không hiểu lại là người lên tiếng đánh giá, moi móc khuyết điểm của họ. Vì không thấy được những vất vả ấy nên người ta mặc nhiên gọi đó là may mắn.
Nhiều bạn trẻ thay vì học hành, chơi thể thao, gặp gỡ bạn bè, giúp đỡ bố mẹ... lại chọn cách ngồi trong phòng, ôm máy tính và bình phẩm về cuộc sống riêng tư của người khác như thú vui tao nhã của đời mình mà không biết rằng chỉ trích người khác chỉ làm cho bạn hèn kém và đáng thương hơn mà thôi. Chẳng ai đánh giá cao nỗ lực "bới lông tìm vết" của bạn cả, người ta sẽ chỉ cho rằng bạn thực chất là đang ghen tị với hào nhoáng của người khác mà cố dìm họ xuống bằng mọi giá. Bạn không thấy việc mình làm vô nghĩa lắm sao?
Thay vì cứ mãi dậm chân tại chỗ và dõi theo người khác, sao bạn không bước ra ngoài kia và tự làm cho cuộc đời mình cũng tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ như họ đi? Đừng quên rằng ta cũng thật đặc biệt chẳng thua kém gì ai khác, chỉ là bạn có dám thử sức, dám vấp ngã hay không mà thôi.
Bởi vì mỗi người có một cuộc sống của riêng mình, một hoàn cảnh không giống ai và một tâm hồn khác biệt nên chuyện ở đời chẳng có ai đúng ai sai.
Định nghĩa giữa đúng và sai chỉ là một phạm trù mơ hồ chẳng rõ ranh giới. Có thể, với người này bạn đã làm rất tốt, nhưng với người khác hành động của bạn lại là một chuỗi những sai lầm ngớ ngẩn không tên.
Ta chẳng bao giờ có thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Bởi ngay cả thiên thần cũng có ác quỉ ghét bỏ. Vậy nên đừng vì những dèm pha, dị nghị của xã hội mà chênh vênh, nhụt chí rồi tự bản thân lại chối từ chính con người thật của mình.
Ít nhất, hãy yêu thương bản thân mình, yêu lấy ước mơ còn dang dở của bạn và đừng bao giờ tìm cách ghét bỏ chúng. Bởi chúng sẽ không bao giờ tự nhiên quay lưng về phía ta.
Cuộc đời này tròn méo ra sao, tất cả đều phụ thuộc vào cách ta nhìn nhận chúng thế nào. Không ai có thể sống thay bạn cả, nên cứ mặc kệ họ và thực hiện hoài bão của mình đi.
Hãy cứ sống như chính bản thân ta vốn thế, làm những điều bản thân cho là nên làm, học tập những thứ bạn cho là đáng quí và chối bỏ những thứ khiến ta trở nên tệ hại. Chỉ cần tất cả những gì bạn làm không phạm pháp, không vượt quá chuẩn mực đạo đức của xã hội thì chẳng có gì phải e ngại, dè chừng cả, hãy cứ tự tin mà bước tiếp.
Đừng từ bỏ, đừng lưỡng lự.
Hãy nhớ rằng, dù bạn có làm gì, vẫn có gia đình, có bạn bè thân thiết luôn ở bên cạnh yêu thương, ủng hộ ta hết mình. Đừng để tới những kẻ ngồi lê đôi mách cản trở bước tiến của bạn. Ta xứng đáng vì ta dũng cảm, vì ta dám đương đầu với thử thách.
Mời bạn đọc thêm câu chuyện: Đừng phán xét một ai nữa...